Lời mở đầu
Tớ chọn “Người hùng” làm phần mở đầu cho câu chuyện, bởi vì tớ cảm thấy thật may mắn (trộm vía) khi đã gặp được rất nhiều “quý nhân” – những người đã giúp đỡ và dạy cho tớ biết bao điều quý giá trong cuộc sống. Đôi khi, chúng ta vẫn nghĩ rằng để vượt qua khó khăn, ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng thực ra, trên hành trình ấy luôn có những con người thầm lặng xuất hiện, dù chỉ trong chốc lát, nhưng lại để lại dấu ấn vô cùng sâu đậm.
Có những lúc, tớ cảm thấy mình như đi đến đường cùng, tưởng chừng như không thể bước tiếp được nữa. Những áp lực, những thất bại khiến tớ muốn từ bỏ, nhưng rồi thật kỳ diệu, luôn có ai đó xuất hiện đúng lúc, trao cho tớ một lời khuyên, một sự động viên hay đơn giản chỉ là một cử chỉ giúp đỡ nhỏ bé nhưng đủ để vực dậy tinh thần tớ. Không phải lúc nào những người đó cũng là bạn bè hay người thân – những người vốn dĩ luôn bên cạnh và yêu thương tớ. Đôi khi, đó lại là những người xa lạ, những người mà tớ chưa từng quen biết nhưng họ vẫn sẵn sàng giúp đỡ mà không cần hồi đáp.
Tớ nhớ có lần đang loay hoay giữa trời mưa với một chiếc xe đạp bị hỏng, và một bác lớn tuổi đã dừng lại giúp tớ sửa mà chẳng cần biết tớ là ai. Cũng có lần, giữa lúc áp lực với hàng loạt bài tập, một người bạn cùng lớp mà tớ chưa từng trò chuyện lại bất ngờ gửi tớ tài liệu tham khảo, giúp tớ vượt qua khoảng thời gian căng thẳng đó. Những khoảnh khắc như thế, dù nhỏ bé nhưng với tớ lại là cả một sự ấm áp vô tận.
Có những lần, vì quá vội vã, tớ chỉ kịp cúi đầu cảm ơn, rồi bước đi mà chưa kịp hỏi tên người đã giúp mình. Nhưng dù không biết họ là ai, tớ vẫn luôn nhớ về họ, nhớ về những hành động tử tế ấy như một điều ngọt ngào trong cuộc sống. Mỗi khi nghĩ đến, lòng tớ lại dâng lên niềm vui, sự biết ơn và hơn hết, tớ hiểu rằng sự tử tế chưa bao giờ là nhỏ bé hay vô nghĩa.
Vậy nên, tớ viết những dòng này như một lời nhắc nhở với bản thân rằng không bao giờ được quên ơn những người đã giúp đỡ mình. Tớ cũng muốn tự nhắc nhở rằng, một ngày nào đó, khi tớ có thể, tớ cũng sẽ trở thành một “quý nhân” vô danh nào đó trong cuộc đời của người khác – một người có thể giúp đỡ, có thể sẻ chia, dù chỉ bằng những hành động nhỏ bé nhất. Vì tớ tin rằng, khi ta trao đi lòng tốt, cuộc sống sẽ đáp lại ta bằng những điều tốt đẹp hơn gấp bội. Cảm ơn những “quý nhân” của cuộc đời tớ!
Tập 1: Hồ Tây xe máy
Chuyện kể về một buổi tối đi chơi giữa tớ và anh bạn nhỏ. Cũng khá lâu rồi, từ sau Tết đến giờ, bọn tớ chưa có dịp đi chơi xa, thế là tớ nảy ra ý tưởng: “Lên Hồ Tây dạo một vòng đi!” Cậu ấy gật đầu đồng ý liền, thế là một kế hoạch nhỏ nhanh chóng được thực hiện. Buổi tối hôm đó, Hà Nội mát mẻ, đường phố không quá đông, gió từ Hồ Tây thổi vào thật dễ chịu. Chuyến đi diễn ra vô cùng suôn sẻ, bọn tớ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, thả hồn vào không gian yên bình của phố phường về đêm. Nếu mọi thứ cứ diễn ra như vậy, có lẽ đây sẽ là một trong những buổi dạo chơi đáng nhớ nhất. Nhưng…
Khi đang trên đường về, lúc dừng đèn đỏ ở đoạn đường Láng, tớ nghe thấy một tiếng “đùm” nhỏ phát ra từ phía sau xe. Linh cảm có gì đó không ổn, tớ vừa nhích ga thì chiếc xe bỗng trở nên nặng trịch. Linh cảm không sai – bọn tớ bị thủng lốp!
Tớ nhìn đồng hồ, lúc đó đã hơn 11 giờ đêm. Giờ này thì tìm đâu ra quán sửa xe? Hai đứa nhìn nhau một cách bất lực. Khoảng cách từ đây về nhà tớ vẫn còn 7km, mà cậu ấy còn phải đi thêm một đoạn nữa mới về đến nhà. Hai bên đường là những dãy cửa hàng đã đóng cửa im lìm, xe cộ lướt qua vội vã, chẳng ai dừng lại.
Không còn cách nào khác, hai đứa quyết định dắt xe đi bộ, hy vọng trên đường sẽ gặp được quán sửa xe nào đó còn mở cửa. Đây là lần đầu tiên bọn tớ rơi vào tình huống như thế này, nên thực sự chẳng biết phải xử lý sao cho đúng.
Dọc đường, bọn tớ gặp vài người tốt bụng. Một vài cặp đôi đi ngang qua hỏi xem có cần giúp gì không. Một bác tài xế chạy xe máy chậm lại, nhìn bọn tớ rồi hỏi: “Hết xăng à cháu?” Một cô lao công quét rác còn tận tình chỉ cho bọn tớ số điện thoại của mấy bác sửa xe gần đây, nhưng gọi mấy lần đều không ai nghe máy – có lẽ vì muộn quá rồi. Tớ thở dài, vừa dắt xe vừa lẩm bẩm: “Không biết bao giờ mới về được nhà để ngủ, mai còn phải đi học nữa…”
Đúng lúc ấy, một chú tài xế chạy Grab tấp xe vào lề đường, vẫn đội nguyên chiếc mũ bảo hiểm. Chú nhìn bọn tớ rồi cất giọng hỏi:
-Xe hai đứa bị sao thế?
-Dạ, xe cháu bị thủng lốp ạ. – Tớ trả lời.
-Bị lâu chưa? Nếu mới thì có thể kiểm tra được.
-Dạ, mới đây thôi ạ.
Vừa nghe xong, chú gật đầu rồi nói một câu khiến tụi tớ như mở cờ trong bụng:
“Cho xe vào đây, chú kiểm tra cho. Chú có đồ vá xe chứ giờ này thì chẳng còn tiệm nào mở cửa nữa đâu.”
Nói rồi, chú tháo mũ bảo hiểm, rút điện thoại soi đèn rồi bắt đầu kiểm tra bánh xe. Điều bất ngờ hơn cả là chú lấy từ trong cốp xe ra một chiếc túi nhỏ, bên trong có đầy đủ dụng cụ vá xe chuyên dụng, kể cả một chiếc bơm nhỏ chỉ bằng cánh tay tớ. Chú thao tác rất thuần thục, vừa làm vừa hỏi chuyện bọn tớ: “Nhà xa không? Đi chơi về muộn thế này bố mẹ có lo không?”
Hóa ra, chú vừa kết thúc chuyến xe cuối cùng, đang trên đường về nhà thì thấy hai đứa tớ dắt bộ, nên dừng lại giúp. Nghe đến đây, bọn tớ nhìn nhau cười vui vẻ – có lẽ đây chính là niềm vui giản dị mà đôi khi ta may mắn nhận được trong cuộc sống.
Chẳng mấy chốc, chú đã vá xong. Chú vỗ nhẹ vào yên xe rồi bảo:
“Xong rồi đấy! Chú vá tạm để đi về được thôi, sáng mai nhớ mang ra tiệm kiểm tra lại nhé.”
Nghe vậy, hai đứa tớ vui sướng như trẻ con được quà. Bọn tớ cúi đầu cảm ơn chú rối rít, rồi lúng túng rút tiền ra gửi chú để trả tiền keo và miếng vá, nhưng chú nhất quyết không nhận. Chú chỉ cười rồi bảo:
“Thôi, không cần đâu. Về nhanh đi kẻo muộn, bố mẹ lại lo.”
Lúc đó, tớ thực sự cảm thấy biết ơn và xúc động vô cùng. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, bóng chú thấp thoáng xa dần khi rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Bọn tớ lên xe, tiếp tục hành trình về nhà. Đường phố lúc này đã khá vắng, nhưng trong lòng tớ lại dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường – cái cảm giác khi được ai đó giúp đỡ mà không hề mong đợi điều gì đáp lại. Một sự tử tế vô danh nhưng đủ khiến một ngày bình thường trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.
Cảm ơn chú.
Tập 2 Người bạn giữa trưa nắng
Mặt trời đứng bóng, cái nóng của buổi trưa tháng 5 như muốn thiêu cháy mọi thứ dưới mặt đường nhựa. Không khí oi ả đến mức dù đi xe máy, gió lùa vào mặt cũng chẳng thấy mát hơn chút nào. Tớ vừa tan học, vội vàng leo lên chiếc Cub cũ màu xanh để về nhà, trong đầu chỉ nghĩ đến một cốc nước mát lạnh và chiếc quạt chạy vù vù. Tớ phóng xe bon bon trên đường, chỉ mong về thật nhanh để trốn khỏi cái nóng kinh khủng này. Nhưng rồi...
"Phịch… phịch… pịch…" Xe tớ đột nhiên giật khựng rồi tắt máy hẳn ngay giữa đường.
"Ơ?" – Tớ hơi hoảng, vội vã vặn chìa khóa rồi đạp cần khởi động liên tục. Nhưng chiếc xe vẫn im lìm như một cục sắt vô dụng. Tớ loay hoay, mồ hôi bắt đầu túa ra. Một cảm giác hoang mang dâng lên trong lòng.
Tớ cúi xuống kiểm tra bánh xe, thử vặn vẹo một chút nhưng chẳng phát hiện ra điều gì.
"Chết rồi, hỏng xe à? Nhưng mà… xe vẫn chạy bình thường mà?". Bất lực, tớ đứng thở dài, lấy điện thoại ra định gọi cho bố. Nhưng vừa mở máy, tớ bỗng nhớ ra một điều...
"Ối trời ơi! Hết xăng rồi!"
Tớ đập trán, tự trách mình sao vô tâm đến thế. Trước khi đi tớ đã thấy kim xăng chạm vạch đỏ, thế mà vẫn phóng đi như chưa có chuyện gì. Ai bảo ngủ dậy muộn cơ chứ! Nhìn quanh, chẳng thấy cây xăng nào gần đây cả. Chỗ này lại không có nhiều cửa hàng, chỉ toàn nhà dân và vài quán ăn nhỏ. Dắt bộ về nhà thì xa lắm.
Giữa lúc đang hoang mang, tớ nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau:
- Cậu bị làm sao thế? Xe hỏng à? .Tớ quay đầu lại, thấy một cậu bạn mặc đồng phục trường, cao ráo, đi chiếc Wave màu đen. Trông cậu ấy có vẻ lớn hơn tớ một chút, chắc là sinh viên khóa trên.
- À… không… xe tớ hết xăng mất rồi. – Tớ gãi đầu, cười trừ.
Cậu ấy nhìn vào tớ rồi nhíu mày:
- Cậu không kiểm tra xăng trước khi đi à?
Tớ ngại ngùng:
- Ừm… tại tớ quên mất.
Cậu bạn bật cười nhẹ, không chọc thêm mà chỉ về phía trước nói:
- Ở đây không có cây xăng, nhưng có thể họ bán xăng lẻ đấy.Tớ nhớ đoạn trên này có quán bán thì phải.
Tớ nhìn theo hướng cậu ấy chỉ, nhưng… xa quá. Đường giữa trưa vắng, mặt đường nóng hầm hập, mà tớ lại phải dắt xe một quãng dài để đến đó. Nghĩ đến thôi đã thấy mệt muốn xỉu. Chưa kịp nghĩ xong, cậu bạn đã nói:
- Hay là cậu đứng đây chờ, để tớ chạy qua đó mua giúp cậu một ít xăng nhé.
Tớ vội xua tay:
- Thôi ngại lắm, để tớ tự đi dắt thêm xíu cũng được mà, giờ cũng trưa muộn rồi.
Nhưng cậu ấy chỉ cười nhẹ, rồi đội lại mũ bảo hiểm:
- Không sao đâu, tớ cũng định ghé đó mua chai nước. Đợi tớ một lát nha.
Nói rồi, cậu nổ máy phóng đi trước khi tớ kịp từ chối thêm lần nữa. Tớ đứng nhìn theo, vừa ngạc nhiên vừa cảm động không ngờ giữa trưa nắng thế này, vẫn có người sẵn sàng giúp một đứa lạ hoắc như mình. Chưa đầy 5 phút sau, cậu ấy quay lại với một chai nhựa nhỏ chứa đầy xăng.
- Này, cậu đổ vào đi.
Tớ vội vàng nhận lấy, mở nắp bình rồi đổ xăng vào. Cậu ấy nhìn tớ đề máy thử rồi nói:
- Được chưa?
"Pành! Pành!".Chiếc xe nổ máy trở lại.
- Được rồi. Chạy được rồi. – Tớ mừng rỡ, quay sang cậu bạn với ánh mắt cảm kích.
- May mà hết xăng đúng gần đoạn này có quán bán xăng, không thì cậu phải dắt bộ xa lắm đấy.
Tớ liên tục cúi đầu cảm ơn:
- Cảm ơn cậu nhiều lắm! Nếu không có cậu chắc tớ dắt quá trưa mới về tới nhà mất. Mà xăng cậu mua xăng hết bao nhiêu vậy cho tớ gửi tiền được không.
Cậu ấy xua tay nói:
- Không có gì đâu, tiện đường tớ mua nước thui mà. Lần sau nhớ kiểm tra xăng trước khi đi nhé. Mà giờ đi về cẩn thận nha.
Nói rồi, cậu đội lại mũ bảo hiểm, nổ máy chạy đi mất. Tớ đứng nhìn theo bóng lưng cậu ấy khuất dần, lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả. Giữa cái trưa hè gay gắt, có một cơn gió mát vừa lướt qua đời tớ.