Bên cạnh việc được nhận sự giúp đỡ của mọi người thì mình vẫn luôn cố gắng để góp chút sức nhỏ bé của mình để giúp đỡ mọi người từ những hành động rất nhỏ và đơn giản nhưng khi thấy mọi người vui vẻ mình cũng cảm thấy rất hạnh phúc. Góp một chút sức nhỏ bé của mình để khiến cuộc sống ngày càng trở nên ý nghĩa hơn " Sống để yêu thương và cho đi"
Lần đầu tiên tớ làm tình nguyện viên của một chương trình hiến máu
Lần đầu mặc áo tình nguyện viên
Hiến máu nè, khúc này run
Có một điều mà tớ luôn ấp ủ từ lâu: sau khi vào đại học, việc đầu tiên tớ muốn làm là tham gia CLB hiến máu. Tớ muốn hiến máu để giúp đỡ những người cần nó, nhưng thật lòng mà nói, ban đầu tớ còn tò mò về nhóm máu của mình hơn cả. Tớ chưa thực sự hiểu hết ý nghĩa của hành động ấy, cho đến khi chính thức tham gia CLB và có chuyến đi đầu tiên đến Viện Huyết học - Truyền máu Trung ương.
Ngày hôm ấy, lần đầu tiên tớ được đặt chân đến Viện, hòa mình vào không khí náo nhiệt của Lễ ra quân chương trình hiến máu “Tuổi trẻ tháng 10”. Giữa không gian hội trường rộn ràng sắc đỏ của những tình nguyện viên, ánh mắt tớ chợt dừng lại ở ba em nhỏ đang đứng bên ngoài, ngó qua cánh cửa hé mở. Các em gầy lắm. Trên người mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, khiến cơ thể nhỏ bé trông càng thêm mong manh. Một em còn đeo kim truyền trên tay, bàn tay bé xíu như không đủ sức để nắm trọn lấy chiếc cốc nước đang cầm. Có em đội chiếc mũ dù thời tiết hôm ấy không lạnh lắm, chỉ để che đi mái đầu đã trống trơn vì những đợt hóa trị. Nhưng điều làm tớ nhớ nhất chính là đôi mắt của các em – những ánh mắt long lanh, trong veo, đầy tò mò và khát khao được hòa mình vào không khí vui vẻ bên trong hội trường.
Khi tớ và các em vô tình chạm mắt nhau, các em nhẹ nhàng mỉm cười. Nụ cười ấy dịu dàng, hồn nhiên, nhưng cũng mang theo một chút gì đó ngại ngùng, e dè. Bất giác, chị đào tạo đứng bên cạnh tớ, nhẹ giọng nói: “Các em ấy là bệnh nhi ung thư máu đấy. Hằng ngày, các bé phải truyền thuốc rất nhiều nên gầy lắm. Các bé cũng cần truyền máu thường xuyên nữa.”
Câu nói ấy khiến tớ như chết lặng. Trong khoảnh khắc ấy, tớ thực sự hiểu ra ý nghĩa của việc mình đang làm. Trước đây, tớ chỉ đơn giản nghĩ rằng hiến máu là một nghĩa cử cao đẹp, nhưng chưa bao giờ hình dung rõ ràng máu của mình sẽ giúp đỡ ai, sẽ mang lại hy vọng cho những người nào. Thế nhưng, hôm ấy, nụ cười của các em nhỏ đã cho tớ một câu trả lời chân thật hơn bao giờ hết.
Vậy là tớ quyết định hiến máu lần đầu tiên trong đời trước đó tham gia CLB hiếu máu nhưng tớ lại chưa dám hiến máu lần nào vì sợ đau. Lúc ngồi xuống ghế, tim tớ có chút hồi hộp, nhưng khi nghĩ đến những bệnh nhân đang cần máu ngoài kia, tớ lại cảm thấy thật bình tĩnh và tự hào. Và rồi, những lần sau đó, tớ càng thêm quyết tâm. Không chỉ hiến máu, tớ còn hăng hái tham gia tuyên truyền, vận động nhiều người cùng tham gia để có thể mang đến nhiều đơn vị máu hơn, nhiều hy vọng hơn cho những người đang cần. Nhớ mãi nụ cười hôm ấy, cảm ơn các em.
Tập 2 Sách cho em
Hôm ấy là một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn nhuộm vàng đoạn đường trước cửa nhà tớ. Gió nhẹ thổi qua, mang theo cái mát lành của một ngày dài sắp khép lại. Tớ vừa đi học về, còn đang loay hoay dắt xe vào nhà thì bắt gặp một dáng người nhỏ bé ngồi thu lu ở bậc cửa bên cạnh. Đó là Bin – cậu bé hàng xóm nhà tớ, năm nay mới lên lớp ba. Em mặc bộ quần áo hơi cũ, đôi dép sờn màu, mái tóc hơi rối, nhưng đôi mắt thì trong veo, lấp lánh. Nhìn thấy tớ, Bin cười tít mắt, giơ lên một tờ giấy đầy những dòng chữ nguệch ngoạc:
- Chị ơi! Hôm nay em được cô giáo khen viết chữ đẹp này.
Tớ bật cười trước vẻ háo hức của em, cúi xuống nhìn kỹ hơn. Quả thật, chữ viết của Bin đã gọn gàng hơn trước rất nhiều, không còn nghiêng ngả như lần trước tớ thấy nữa.
- Thật hả! Bin giỏi quá! Thế cô giáo có thưởng gì cho em không?
Bin lắc đầu, rồi lí nhí:
- Không ạ… Nhưng cô bảo ai chăm chỉ đọc sách thì sẽ viết chữ đẹp hơn. Nhưng nhà em… chẳng có sách nào cả."
Câu nói đó làm tim tớ chùng xuống một nhịp. Tớ biết hoàn cảnh của Bin không được khá giả, bố mẹ bận rộn cả ngày với công việc, đồng lương ít ỏi chỉ đủ lo miếng ăn, chẳng dư dả để mua sách vở ngoài những thứ tối thiểu cho việc học. Bin thích đọc sách, nhưng lại không có sách để đọc.
Lúc ấy, tớ chợt nhớ ra, trên kệ sách của tớ có rất nhiều cuốn sách thiếu nhi mà tớ từng đọc lúc nhỏ. Tớ chợt nảy ra một ý.
- Chờ chị một lát nhé.
Nói xong, tớ chạy vội vào phòng, lục lọi trên kệ sách. Chỉ một lát sau, tớ cầm ra mấy cuốn sách nhỏ, toàn những cuốn mà tớ nghĩ Bin sẽ thích.
- Này, chị tặng em đó.
Bin tròn xoe mắt, lưỡng lự đưa tay ra rồi ánh mắt em vui hơn trông thấy:
- Thật ạ? Em có thể đọc tất cả chúng ạ?
- Đúng rồi! Chị hi vọng em sẽ thích chúng. Tớ trả lời em:
Một thoáng, mắt Bin long lanh, như thể vừa nhận được một kho báu quý giá nhất trên đời. Em siết chặt tay vào mấy cuốn sách, rồi bất ngờ ôm tớ:
- Cảm ơn chị nhiều lắm ạ .Chị tốt nhất trên đời.
Tim tớ bỗng thắt lại vì xúc động. Một món quà nhỏ thôi, nhưng với Bin, đó là cả một thế giới. Tớ nhìn theo bóng Bin chạy vụt vào nhà, vẫn ôm khư khư những cuốn sách như sợ chúng biến mất. Tớ mỉm cười. Có lẽ, niềm vui thực sự đơn giản hơn mình nghĩ rất nhiều – chỉ cần mang đến điều tốt đẹp cho một ai đó. Và ngày hôm nay, nụ cười của Bin đã làm tớ hiểu rằng, cho đi cũng chính là nhận lại.